Sau bao ngày đắm mình trong nỗi buồn vô tận, tôi quyết định chia sẻ nỗi lòng mình với Bạn trẻ cuộc sống để mong một ngày nào đó, em sẽ đọc được những dòng tâm sự này và hiểu cho tình cảm của tôi.
Cuộc tình của tôi đã kết thúc hơn một tháng nhưng sao trái tim tôi vẫn thấy đau nhói. Tôi là người đã có vợ và một đứa con ngoan. Vợ tôi là mối tình đầu của tôi, là người đã cùng tôi vượt qua bao khó khăn trong cuộc sống để có ngày hôm nay… nhưng dường như tình cảm của tôi dành cho vợ đã phai nhạt dần.
Đã kết hôn được 10 năm, cuộc sống của vợ chồng tôi trong mắt người thân, bạn bè đều rất hạnh phúc, yên ấm. Vậy mà chỉ vì muốn cuộc sống đỡ khó khăn hơn, tôi đã quyết định đi đăng ký một lớp tiếng Nhật buổi tối.
Ngày đầu tiên đi học, tôi cảm thấy rất vui vì mình đã ngoài 30 tuổi rồi nhưng tôi vẫn được sống như thuở còn sinh viên ngành dược vô tư, không phải lo toan phiền muộn. Ngoài 30 tuổi nhưng tôi vẫn muốn quay về với tuổi 19 của mình, yêu cuồng nhiệt, say đắm…
Và cũng ở trong lớp học tiếng Nhật này, tôi đã bắt gặp ánh mắt biết cười của một người con gái. Em ngồi cách bàn học của tôi hai người. Dù ít tiếp xúc nhưng cứ mỗi lần nhìn em cười nói là trái tim tôi đập liên hồi. Sau này có nhiều cơ hội gặp gỡ, trò chuyện hơn thì tôi bắt đầu gửi những lời ong bướm tới em. Trong lúc ngồi học, tôi thường viết những dòng thơ hay gửi tới em, rồi thư qua thư lại, tôi đã xin được số điện thoại của em.
Những lúc rảnh rỗi, tôi nhắn tin quan tâm em như những chàng trai đang bắt đầu chinh phục tình yêu của mình. Tôi cứ gửi tới em những dòng thương nhớ, tình cảm mà không hề nhắc tới chuyện mình đã có gia đình.
Sau một ngày đi làm cơ quan, tôi lại ghé qua nhà bạn thay đồ mới để làm một chàng sinh viên nghèo khó, hiền lành. Tôi đến lớp học với phong thái của một chàng sinh viên, chưa vướng bận chuyện gia đình, con cái. Và chỉ sau hai tháng đi học, tôi đã khiến trái tim em rung động.
Rồi cứ kết thúc mỗi buổi học, chúng tôi lại hẹn hò nhau. Tôi đưa em đến những quán nước sang trọng, những quán ăn ngon mà vợ chồng tôi vẫn thường lui tới, em say sưa bên tôi mỗi ngày… nhưng tôi chỉ có thể dành cho em một tiếng mỗi ngày bởi tôi còn về với gia đình, còn phải ăn cơm với vợ và đứa con của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi đã trải qua được nửa học kỳ tiếng Nhật. Cũng ở thời điểm này, tôi bắt đầu có những ham muốn mãnh liệt khi ở bên em… nhưng tôi luôn phải kiềm chế bản thân mình vì muốn em vui, muốn em được hạnh phúc sau này, muốn em không phải hối tiếc vì quãng thời gian ở bên tôi, để em không phải nguyền rủa tôi đã lừa dối em.
Cầu mong em sẽ gặp được một người đàn ông yêu thương em (Ảnh minh họa)
Cuộc tình của chúng tôi cứ trôi đi trong êm đẹp như thế! Tôi luôn mang đến cho em những tiếng cười sảng khoái khi viết thơ hài hước tặng em, hay tự nghĩ ra những câu chuyện cười thú vị. Mỗi khi ở bên em, tôi cảm giác như mình đang được hồi xuân… Đến khi về nhà, tôi lại hoàn thành trách nhiệm làm chồng, làm cha của mình.Những ngày hai đứa bên nhau, tôi hỏi em: “Em đã từng quen ai chưa?”, em cũng thành thật trả lời: “Em vừa chia tay với mối tình đầu, đang cô đơn trống vắng thì anh đến”… Và trong cơn khát tình, em đã lao vào vòng tay tôi, chấp nhận làm bạn gái của tôi khi tôi vừa mới ngỏ lời.
Thời gian qua đi, tôi hỏi em: “Em có xác định gì khi yêu anh không?”, em chỉ cười bẽn lẽn. Tôi thấy trong mắt em có gì đó ướt át, yếu đuối... Tôi không muốn mình làm đau em thêm lần nữa nên quyết định chấm dứt cuộc tình vụng trộm này.
Khi khóa học kết thúc, các học viên trong lớp rủ nhau đi liên hoan. Chúng tôi vui buồn lẫn lộn, mọi người uống rượu vào chỉ muốn kéo thời gian được ở bên nhau dài hơn nữa. Mê man trong cơn say, cứ nghĩ ngày mai sẽ không còn được gặp em thường xuyên nữa, trong tôi cảm giác trống trải vô cùng. Còn em, tôi cũng không hiểu vì sao em lại uống rượu nhiều như thế! Em lặng lẽ không chuyện trò với mọi người, mãi gần tan bữa tiệc, em mới nói: “Em thấy nghẹt thở quá! Em muốn một người đến với mình thật sự nhưng em biết tin ai đây?”.
Nghe xong câu nói ấy, mặt tôi đỏ phừng lên vì biết em đang “chỉ trích” mình. Nhưng tôi không biết nói gì hơn nữa, chỉ biết đến gần bên em, ôm chầm lấy em và nói: “Xin lỗi… anh không thể”. Lúc đó, đôi tay em càng xiết chặt tôi hơn… và nước mắt em cứ mãi tuôn rơi như thế!
Tôi chỉ muốn ôm chặt em vào lòng, nói cho em những lời nói dịu ngọt để xua đi nỗi đau trong lòng em. Tôi muốn dành riêng cho em một khoảng lặng… nên đã ngỏ ý được đưa em về.
Đoạn đường về phòng trọ em sao ngắn quá. Khi em vừa xuống xe, tôi đã muốn nhắn nhủ với em rằng: “Em hãy sống tốt nha” nhưng khi tôi chưa kịp quay xe đi thì em đã kéo tay tôi lại. Em nói trong tiếng nấc nghẹ ngào: “Hôm nay em muốn ở trọn bên anh một ngày. Em không cần biết ngày mai chúng ta sẽ ra sao”. Vì yêu em, khao khát muốn chiếm hữu em… trong người lại có chút rượu nên tôi cứ thế lao theo em, cùng em hưởng trọn một đêm ân ái hạnh phúc trong nước mắt trong nhà nghỉ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy đầu mình nặng trĩu. Tôi không biết mình đang ở đâu nữa… Vừa ngồi dậy, tôi đã thấy một tờ giấy để trên bàn nên vội mở ra xem: “Anh à! Hãy xem như cuộc tình mình chưa bắt đầu để lòng vơi đi nỗi sầu. Em đã biết tất cả mọi chuyện, anh hãy về để làm một người chồng, người cha tốt anh nhé! Hãy trân trọng những gì mình đang có. Căn phòng này em đã thanh toán tiền, chào anh! Chúc gia đình anh hạnh phúc! Em không muốn mình là kẻ cưới chồng người khác. Em sẽ tự tin với cuộc sống, tương lai với tấm bằng tiếng Nhật trên tay. Rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với em. Em đau lắm… nhưng em chấp nhận hiện tại. Em tin anh sẽ hạnh phúc hơn khi không có em ở bên cạnh.
Quên em đi anh nhé!”.
Mặc dù em đã bỏ đi một nơi rất xa… nhưng những lần nghĩ tới những kỷ niệm bên em tháng ngày qua, lòng tôi không khỏi xót xa, đau đớn. Tôi mong rằng em sẽ sớm gặp được một người đàn ông tốt bụng, họ sẽ luôn ở bên cạnh, động viên, chia sẻ cùng em những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét